Tần tảo nuôi con khôn lớn
Cha Thanh Thanh, thuyền trưởng Lê Minh Tân là một ngư dân cần cù, can đảm. Người thuyền trưởng này luôn phải đối mặt cái chết trong suốt cuộc đời mưu sinh với biển. Tổng cộng, ông đã 4 lần thoát khỏi những cái chết cầm chắc trên biển. Gần đây nhất là trong cơn bão đầu năm 2008, tại đảo Bom Bay thuộc quần đảo Hoàng Sa.
Lần đó, chiếc thuyền nhỏ không kịp chạy vào bờ tránh bão, nên bị sóng đập tơi tả. Cả gia đình trong đất liền khóc hết nước mắt vì tin dữ từ ngoài khơi chuyển về. Nhưng rồi, thần may mắn đã mỉm cười với ông, khi các ngư dân ôm được chiếc máy Icom và bình ắc quy nhảy lên một hòn đảo ngầm gọi tàu cá đến cứu.
Trở về với hai bàn tay trắng, người cha của Thanh tiếp tục vùng vẫy với biển khơi để kiếm vốn mua con thuyền nhỏ khác ra biển mưu sinh. Ba bốn lần đối diện tử thần, nếu là người khác có khi sẽ giã từ luôn nghề biển. Nhưng ông phải nuôi con khôn lớn.
Sau chuyến đi tìm cha và trở về, Thanh Thanh lại cùng mẹ bòn mót những rổ rau câu để bán kiếm tiền lo bữa ăn cho gia đình. Thầy giáo Lê Đình Quốc đến thăm, lo lắng về tương lai của cô học trò: “Nếu gia đình khó khăn thì chắc Thanh khó lòng tiếp tục theo học. Thanh là một học trò xuất sắc, nếu nghỉ học thì thật tiếc”.
Gạt nước mắt, Thanh Thanh viết một lá thư gởi đến bạn bè. Những nét chữ tròn trịa thỉnh thoảng lại nhòa đi vì nước mắt. Lá thư này được đăng trên website lyson.org. Những lời tâm sự của em nói lên điều khát khao: “em muốn được tiếp tục đến trường”.
Chia tay, Thanh tâm sự: “Mai mốt, nếu nghe tin gì liên quan tới cha, em sẽ tiếp tục vào đất liền để đưa cha trở về”.
Lê Văn Chương
Nỗi đau tột cùng của tôi
Chào tất cả mọi người!
Khi tôi viết lá thư này cũng là lúc tôi đã hứng chịu một nỗi đau không thể nào lành lại được.
Ba tôi là Lê Minh Tân -50 tuổi. Trong cuộc sống hằng ngày, ba tôi là một người ba tốt, người chồng hiền, một người hàng xóm thân thiện của mọi người. Trong suốt mười mấy năm qua tôi đã sống vui vẻ và hạnh phúc trong vòng tay của ba và mẹ. Tôi có ngờ đâu, năm tôi 16 tuổi là năm ba tôi sẽ lìa xa tôi.
Ngày 15-11 âm lịch ba cùng tàu cá QNg 66192 TS ra đi hành nghề trên biển. Tôi có biết đâu, lần ra đi ấy là lần ra đi mãi mãi của ba tôi. Và ba cũng đã mang theo những gì tốt đẹp nhất mà suốt mười mấy năm qua tôi đã có được.
Ba ra đi, cùng tất cả tài sản của gia đình tôi - đó là tàu cá mưu sinh, Ba đi ba mang tất cả ước mơ, nghị lực sống và niềm tin phấn đấu của tôi. Ba ơi ! Ba đi rồi, con và anh hai sẽ ra sao hả Ba? Anh trai tôi là sinh viên năm cuối trường Đại học ngân hàng Quy Nhơn. Tôi và anh trai tôi giờ không biết tương lai của mình sẽ ra sao nữa, vì không có điều kiện để tiếp tục học.
Có nhiều lúc anh tôi muốn bỏ học để về với quê nhà. Nhưng anh tôi vẫn cố. Tôi không biết cố gắng đó sẽ được bao lâu. Còn tôi, tôi vẫn đi học trên con đường quen thuộc. Tôi nhìn về phía biển, tim tôi lại đau, tôi lại nhớ ba tôi, nước mắt lại rơi. Lòng tôi giờ đã bị xé ra hàng trăm mảnh nhỏ, vì tôi chưa bao giờ chịu đựng một nỗi đau như thế này và tôi cũng quá đau để chấp nhận thực tế. Ước gì ba tôi được trở về thì hay biết mấy, nhưng đó chỉ là giấc mơ.
Tôi vẫn học nhưng không đủ nghị lực để học nữa rồi. Tôi rất đau và rất buồn khi nhìn mẹ xỉu trong tiếng nấc, anh tôi bỏ học vì nhớ ba nhớ mẹ. Tôi sợ lắm, sợ mình sẽ không bước tiếp trên con đường tương lai được nữa. Tôi và gia đình tôi đang rất cần sự thông cảm và giúp đỡ của mọi người đặc biệt là các chú, các cô nhà báo.
Tôi mong mọi người sẽ hiểu và giúp đỡ để tôi, anh tôi được đi học được thực hiện ước mơ của mình, còn gia đình tôi sẽ vượt qua nỗi đau này để mọi việc trở lại như xưa, như những ngày ba tôi còn sống.
Lê Thị Thanh Thanh